
古诗词小学二年级必会(带拼音).docx
4页咏(yǒng) 柳(liǔ) (唐(táng))贺知章(hèzhīzhāng)碧(bì) 玉(yù) 妆(zhuāng) 成(chéng) 一(yī) 树(shù) 高(gāo),万(wàn) 条(tiáo) 垂(chuí) 下(xià) 绿(lǜ) 丝(sī) 绦(tāo),不(bú) 知(zhī) 细(xì) 叶(yè) 谁(shuí) 裁(cái) 出(chū),二(èr) 月(yuè) 春(chūn) 风(fēng) 似(sì) 剪(jiǎn) 刀(dāo)凉(liáng) 州(zhōu) 词(cí) (唐(táng))王之涣(wángzhīhuàn)黄(huáng) 河(hé) 远(yuǎn) 上(shàng) 白(bái) 云(yún) 间(jiān),一(yī) 片(piàn) 孤(gū) 城(chéng) 万(wàn) 仞(rèn) 山(shān)羌(qiāng) 笛(dí) 何(hé) 须(xū) 怨(yuàn) 杨(yáng) 柳(liǔ),春(chūn) 风(fēng) 不(bú) 度(dù) 玉(yù) 门(mén) 关(guān)登(dēng) 鹳(guàn) 雀(què) 楼(lóu) (唐(táng))王之涣(wángzhīhuàn)白(bái) 日(rì) 依(yī) 山(shān) 尽(jìn),黄(huáng) 河(hé) 入(rù) 海(hǎi) 流(liú)。
欲(yù) 穷(qióng) 千(qiān) 里(lǐ) 目(mù),更(gèng) 上(shàng) 一(yī) 层(céng) 楼(lóu)凉(liáng) 州(zhōu) 词(cí) (唐(táng)) 王(wang) 翰(han)葡(pú) 萄(táo) 美(měi) 酒(jiǔ) 夜(yè) 光(guāng) 杯(bēi),欲(yù) 饮(yǐn) 琵(pí) 琶(pá) 马(mǎ) 上(shàng) 催(cuī)醉(zuì) 卧(wò) 沙(shā) 场(chǎng) 君(jūn) 莫(mò) 笑(xiào),古(gǔ) 来(lái) 征(zhēng) 战(zhàn) 几(jǐ) 人(rén) 回(huí)送(sòng) 元(yuán) 二(èr) 使(shǐ) 安(ān) 西(xī) (唐(táng))王维(wángwéi)渭(wèi) 城(chéng) 朝(cháo) 雨(yǔ) 浥(yì) 轻(qīng) 尘(chén),客(kè) 舍(shě) 青(qīng) 青(qīng) 柳(liǔ) 色(sè) 新(xīn)劝(quàn) 君(jūn) 更(gèng) 尽(jìn) 一(yī) 杯(bēi) 酒(jiǔ),西(xī) 出(chū) 阳(yáng) 关(guān) 无(wú) 故(gù) 人(rén)。
古(gǔ) 朗(lǎng) 月(yuè) 行(háng)(节(jié)选(xuǎn)) (唐(táng))李(lǐ) 白(bái)小(xiǎo) 时(shí) 不(bú) 识(shí) 月(yuè),呼(hū) 作(zuò) 白(bái) 玉(yù) 盘(pán)又(yòu) 疑(yí) 瑶(yáo) 台(tái) 镜(jìng),飞(fēi) 在(zài) 青(qīng) 云(yún) 端(duān)早发白帝城(zǎofābáidìchéng) (唐(táng))李(lǐ) 白(bái) 朝(cháo) 辞(cí) 白(bái) 帝(dì) 彩(cǎi) 云(yún) 间(jiān), 千(qiān) 里(lǐ) 江(jiāng) 陵(líng) 一(yī) 日(rì) 还(hái) 两(liǎng) 岸(àn) 猿(yuán) 声(shēng) 啼(tí) 不(bú) 住(zhù), 轻(qīng) 舟(zhōu) 已(yǐ) 过(guò) 万(wàn) 重(zhòng)山(shān)春(chūn) 夜(yè) 喜(xǐ) 雨(yǔ) (唐(táng))杜甫(dùfǔ)好(hǎo) 雨(yǔ) 知(zhī) 时(shí) 节(jié),当(dāng) 春(chūn) 乃(nǎi) 发(fā) 生(shēng)。
随(suí) 风(fēng) 潜(qián) 入(rù) 夜(yè),润(rùn) 物(wù) 细(xì) 无(wú) 声(shēng)江(jiāng) 雪(xuě) (唐(táng))柳(liǔ)宗(zōng)元(yuán)千(qiān) 山(shān) 鸟(niǎo) 飞(fēi) 绝(jué), 万(wàn) 径(jìng) 人(rén) 踪(zōng) 灭(miè)孤(gū) 舟(zhōu) 蓑(suō) 笠(lì) 翁(wēng), 独(dú) 钓(diào) 寒(hán) 江(jiāng) 雪(xuě)游(you) 子(zǐ) 吟(yín) (唐(táng))孟(mèng) 郊(jiāo)慈(cí) 母(mǔ) 手(shǒu) 中(zhōng) 线(xiàn), 游(you) 子(zǐ) 身(shēn) 上(shàng) 衣(yī)临(lín) 行(háng) 密(mì) 密(mì) 缝(feng),意(yì) 恐(kǒng) 迟(chí) 迟(chí) 归(guī)谁(shuí) 言(yán) 寸(cùn) 草(cǎo) 心(xīn),报(bào) 得(dé) 三(sān) 春(chūn) 晖(huī)。
小(xiǎo) 儿(ér) 垂(chuí) 钓(diào) (唐(táng))胡令能(húlìngnéng)蓬(péng) 头(tóu) 稚(zhì) 子(zǐ) 学(xué) 垂(chuí) 轮(lún),侧(cè) 坐(zuò) 莓(méi) 苔(tái) 草(cǎo) 映(yìng) 身(shēn)路(lù) 人(rén) 借(jiè) 问(wèn) 遥(yáo) 招(zhāo) 手(shǒu),怕(pà) 得(dé) 鱼(yú) 惊(jīng) 不(bú) 应(yìng) 人(rén)泊船瓜洲(bóchuánguāzhōu) (宋(sòng)) 王安石(wángānshí)京(jīng) 口(kǒu) 瓜(guā) 洲(zhōu) 一(yī) 水(shuǐ) 间(jiān),钟(zhōng) 山只(shānzhī) 隔(gé) 数(shù) 重(zhòng)山(shān)春(chūn) 风(fēng) 又(yòu) 绿(lǜ) 江(jiāng) 南(nán) 岸(àn),明(míng) 月(yuè) 何(hé) 时(shí) 照(zhào) 我(wǒ) 还(hái)?清(qīng) 明(míng) (唐(táng))杜牧(dùmù) 清(qīng) 明(míng) 时(shí) 节(jié) 雨(yǔ) 纷(fēn) 纷(fēn), 路(lù) 上(shàng) 行(háng) 人(rén) 欲(yù) 断(duàn) 魂(hún)。
借(jiè) 问(wèn) 酒(jiǔ) 家(jiā) 何(hé) 处(chù) 有(yǒu)? 牧(mù) 童(tóng) 遥(yáo) 指(zhǐ) 杏(xìng) 花(huā) 村(cūn)春(chūn) 日(rì) (宋(sòng)) 朱熹(zhūxī)胜(shèng) 日(rì) 寻(xún) 芳(fāng) 泗(sì) 水(shuǐ) 滨(bīn),无(wú) 边(biān) 光(guāng) 景(jǐng) 一(yī) 时(shí) 新(xīn)等(děng) 闲(xián) 识(shí) 得(dé) 东(dōng) 风(fēng)面(miàn),万(wàn) 紫(zǐ) 千(qiān) 红(hóng) 总(zǒng) 是(shì) 春(chūn)小(xiǎo) 池(chí) (宋(sòng)) 杨(yáng) 万(wàn) 里(lǐ)泉(quán) 眼(yǎn) 无(wú) 声(shēng) 惜(xī) 细(xì) 流(liú),树(shù) 阴(yīn) 照(zhào) 水(shuǐ) 爱(ài) 晴(qíng) 柔(róu)小(xiǎo) 荷(hé) 才(cái) 露(lù) 尖(jiān) 尖(jiān) 角(jiǎo),早(zǎo) 有(yǒu) 蜻(qīng) 蜓(tíng) 立(lì) 上(shàng) 头(tóu)。
乡(xiàng) 村(cūn) 四(sì) 月(yuè) (宋(sòng)) 翁卷(wēngjuǎn) 绿(lǜ) 遍(biàn) 山(shān) 原(yuán) 满(mǎn) 白(bái) 川(chuān),子(zǐ) 规(guī) 声(shēng) 里(lǐ) 雨(yǔ) 如(rú) 烟(yān)乡(xiàng) 村(cūn) 四(sì) 月(yuè) 闲(xián) 人(rén) 少(shǎo),才(cái) 了(le) 蚕(cán) 桑(sāng) 又(yòu) 插(chā) 田(tián)竹 枝 词 唐 刘禹锡 yáng liǔ qīng qīng jiāng shuǐ píng 杨 柳 青 青 江 水 平 , wén láng jiāng shàng chàng gē shēng 闻 郎 江 上 唱 歌 声 dōng biān rì chū xī biān yǔ 东 边 日 出 西 边 雨 , dào shì wú qíng què yǎu qíng 道 是 无 晴 却 有 晴 。
梅 花 宋 王安石 qiáng jiǎo shù zhī méi 墙 角 数 枝 梅 , líng hán dú zì kāi 凌 寒 独 自 开 yáo zhí bù shì xuǎ 遥 知 不 是 雪 , wèi yǒu àn xiāng lái 为 有 暗 香 来 独 坐 敬 亭 山 唐 李 白 zhòng niǎo gāo fēi jìn 众 鸟 高 飞 尽 , gū yún dù qù xián 孤 云 独 去 闲 xiāng kàn liǎng bù yàn 相 看 两 不 厌 , zhǐ yǒu jìng tíng shān 只 有 敬 亭 山 登幽州台歌唐】陈子昂前不见古人,后不见来者念天地之悠悠,独怆(chuàng )然而涕下[相 思 唐 王维红豆生南国,春来发几枝 愿君多采撷,此物最相思。
